Thầy trò Eriksson khi đó hy vọng HLV Perugia Carlo Mazzone – một CĐV nhiệt thành của… Roma, sẽ gia ân với Lazio. Họ cũng hy vọng cú vô-lê của hậu vệ Alessandro Calori mở tỷ số cho Perugia ở phút thứ tư hiệp hai sẽ là bàn thắng duy nhất trong trận đấu. Họ cũng hy vọng chiếc thẻ đỏ của Zambrotta 15 phút trước khi hết giờ sẽ làm Juventus suy sụp. Tất cả đều là những hy vọng rất khó, mơ hồ và mong manh, nhưng, bằng cách nào đó, đều thành hiện thực.

Lazio của Eriksson năm ấy đã đăng quang theo cách độc nhất vô nhị, giúp CLB giành scudetto thứ hai trong lịch sử 100 năm tồn tại, sau lần đầu năm 1974. “Tôi không nghĩ có một đội bóng nào khác vô địch trong hoàn cảnh tương tự chúng tôi, cả trước và sau này”, Eriksson nói. Ông nhớ lãnh đội Maurizio Manzini “khóc tu tu như một đứa con nít”. Manzini là một phần thân thuộc của Lazio từ cuối những năm 1970. “Ông ấy cứ như chiếc bàn làm việc của tôi, luôn ở đó từ trước khi tôi tới vào buổi sáng mỗi ngày. Khi tôi ra về, Manzini vẫn ở đó. Đôi khi tôi ghẹo ông ấy: ‘Ủa, ông không có nhà hả, ông ngủ ở đây luôn hả?’. Và vào cái ngày Lazio đăng quang, Manzini như phát điên. Nhiều người trong chúng tôi cũng điên hôm đó, nhưng ông ấy điên nhất. Nhưng tôi có thể hiểu được cảm xúc ấy, vì Manzini như gắn bó cả đời với CLB”, Eriksson kể thêm.

Với Eriksson, niềm vui không chỉ đến từ việc CLB đã đoạt danh hiệu lớn nhất, mà còn vì sau cùng, đội bóng đá cũng lĩnh hội được tinh thần mà ông xây dựng từ những ngày đầu. “Chúng tôi đoạt scudetto vào ngày Chủ nhật. Bốn ngày sau đó, vào thứ Tư, đội lại đá chung kết Cup Italy, gặp Inter. Những ý nghĩ đối lập thoáng đi qua đầu tôi: ‘Ôi không, chúng ta sẽ thua và mất Cup. Nhưng ổn thôi. Dù sao thì đoạt nó cũng tốt mà”.

“Tôi gọi các học trò lại và bảo ‘Ngay cả khi đội không tập luyện gì, chúng ta vẫn sẵn sàng’. Thế rồi chúng tôi bước vào sân, chiến thắng và đoạt Cup. Để mà so sánh, đội bóng lúc ấy với đội bóng trong năm đầu của tôi ở Lazio có khác biệt rất lớn. Mấu chốt không phải là chất lượng hay kỹ chiến thuật gì cả, mà chỉ là tinh thần. Lazio trở thành một tập thể chiến thắng dù có hạn chế khi chuẩn bị. Chúng tôi ra sân, và đánh bại Inter, mà đó là Inter của Lippi đấy nhé. Thế mới đáng tự hào chứ”, Eriksson nói tiếp.

Trước khi bóng đá bị tê liệt vì đại dịch, Eriksson vẫn luôn dõi theo tình hình của Lazio. Đội bóng ấy, bây giờ do học trò cũ của ông Simone Inzaghi dẫn dắt, đã bất bại ở Serie A từ tháng 9/2019, và chỉ kém đầu bảng Juventus một điểm. Dù lạc quan, Eriksson vẫn tỏ ra dè dặt khi được yêu cầu dự báo về khả năng Lazio tái hiện con đường chiến thắng của đội bóng dưới trướng ông 20 năm trước.

“Đang có ba ứng viên, Juventus, Inter và Lazio. Và trong số này, Lazio đang chơi thứ bóng đá hay nhất”, ông nói, kèm theo nụ cười ý nhị. “Mọi thứ vẫn luôn lạ lùng trong những năm Lazio vô địch Serie A. Năm 2000, khi vô địch, chúng tôi phải chờ suốt 45 phút. Còn bây giờ, có thể họ sẽ phải chờ 45 ngày”.

By

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *